III
Vào ngày 3 tháng Sáu
1963 Đức Giáo Hoàng Gioan XXIII từ trần. Vị
giáo hoàng mới là bạn cũ của Cha Piô, Đức
Giovanni Baptiste Montini là Tổng Giám Mục Milan. Một
trong những điều đầu tiên ngài làm với
tư cách Giáo Hoàng Phaolô VI là bác bỏ mọi điều
cáo buộc Cha Piô.
Đời
sống Cha Piô thay đổi mau chóng và những
người đă gây khó khăn cho ngài được
bổ nhiệm vào các chức vụ thật khiêm
tốn. Trong số đó có Đức Ông Maccari,
được sai đến một giáo xứ nhỏ
ở Piemonte.
Nh́n lại
những gian truân của ngài, Cha Piô nói, "Sự
thử thách mà Thiên Chúa đă đặt trên vai những
ai Người tuyển chọn càng lâu th́ sự tốt
lành của Người càng lớn lao để an
ủi họ trong khi bị áp bức và vinh dự
Người ban càng nhiều sau khi trải qua những
thử thách ấy."
Khi tin tức
về việc Đức Giáo Hoàng Phaolô bênh vực Cha Piô
lan tràn, nhiều người tụ tập trong cánh
đồng bên cạnh khu vườn của tu viện.
Họ lần chuỗi Mai Khôi và hát thánh ca. Trong tay
mỗi người đều cầm một khăn tay
nhỏ.
Khi mặt
trời lặn, các cửa sổ tu viện mở tung và
Cha Piô xuất hiện. Đám đông vẫy khăn tay,
và la lớn: "Eccolo il Padre! Cha Piô ḱa. Chúng con yêu quư Cha.
Đừng quên chúng con! Hăy nhớ là chúng con thuộc
về cha! Chúc cha một đêm ngon giấc."
Cha Piô mỉm
cười sung sướng, ngài giơ tay ban phép lành cho
họ và dùng một khăn tay lớn để vẫy
lại.
Đêm hôm
ấy ngài ngủ ngon giấc hơn và sáng hôm sau đôi
má ngài có vẻ hồng hào. Đôi mắt nâu của ngài
có vẻ tinh anh hơn và đi đứng vững chăi
hơn. Một phụ nữ đến gặp ngài, và
ngài nhớ là đă gặp bà hai năm trước
đây.
Bà cho ngài
biết, "Con đă hoàn toàn b́nh phục," và Cha Piô
mỉm cười như xác nhận.
Hai năm
trước bà đến xin ngài: "Tại sao con
phải chịu bệnh hoạn? Con bị bệnh
đến ba mươi năm. Quả thật, con có
thể thi hành công việc nhà, nhưng rất khó khăn.
Con sẽ phải chịu măi thế này hay sao?"
Cha Piô gật
đầu, và nói, "Đó là một ơn sủng
lớn lao. Thiên Chúa đă chọn bà để chịu
đau khổ. Bà có hai người em mà cuộc sống
rất bê bối. Bà sẽ đền bù tội lỗi
của họ trong hai năm nữa và sau đó bà sẽ
lành bệnh. Rồi bà sẽ chuộc được
nhiều linh hồn, v́ mỗi một thập giá là
một ơn sủng, dù chúng ta có ư thức điều
đó hay không."
Một thanh niên
đứng sau lưng bà muốn nghe Cha Piô tiên đoán
về sức khỏe của cha mẹ anh. Họ
muốn sang Hoa Kỳ để sinh sống với
người em. V́ họ cao tuổi nên anh lo lắng
về cuộc hành tŕnh.
Cha Piô giấu
nụ cười. Ngài hỏi, "Họ đi bộ
hay sao?"
"Dĩ nhiên
là không," người thanh niên vội đáp.
"Vậy con
hỏi cha để làm ǵ? Nếu họ muốn đi
th́ cứ đi." Ngài xoay lưng, trông thấy một
linh mục mà ngài đă biết từ Ái Nhĩ Lan.
"Thưa cha
có khỏe không?" vị linh mục vồn vă hỏi,
miệng cười thật tươi. "Con muốn
kể cho cha một điều. Cha có nhớ là con
bị điếc và đă đến gặp cha một
lần không?" Cha Piô gật đầu, mỉm
cười, và nh́n vị linh mục tiến lại
gần.
"Khi cha
đặt bàn tay có dấu thánh lên tai th́ con cảm
thấy chỉ muốn xin Chúa cho con có được
cặp máy trợ thính tốt chứ không xin chữa lành
bệnh điếc của con. Con không xin Người
lấy đi bệnh hoạn và sự nhục nhă này,
nhưng chỉ giúp con thi hành nhiệm vụ mà
Người đă trao. Và con nhận được một
máy trợ thính ở Ái Nhĩ Lan. Sau đó, ở Anh,
Bệnh Viện Người Điếc đă cho con
một cặp phụ trội khác, và họ cho biết
là khi nào cặp này hư th́ trở lại đó
để lấy một cặp khác. Khi con quyết
định không xin Chúa chữa lành nhưng tiếp
tục chịu đựng dĩ nhiên đă làm tṛ hề
cho một số người, nhưng con nghĩ đó
là điều rất đúng. Ngoài việc giúp con bỏ
đi tính kiêu căng, việc dùng máy trợ thính c̣n có
một công dụng khác trong sự quan pḥng của Thiên
Chúa, mà chỉ mới đây con mới nhận ra. Con
thường đến thăm những Kitô Hữu Phi
Châu già yếu, một số không nghe được.
Nhưng khi con đặt máy trợ thính của con vào tai
họ th́ họ có thể nghe được. Bởi
đó, họ có thể nghe những lời an ủi
cũng như dọn ḿnh xưng tội và chịu
lễ."
Cha Piô trông có
vẻ hài ḷng và ngài chúc mừng vị linh mục
trước khi từ giă. Tinh thần ngài bây giờ
thật phấn khởi, nhưng một thầy ḍng
đă làm gián đoạn.
"Thưa cha,
con không biết cha có nghe tin tức về vị linh
mục có mặt ở đây hôm qua--người đă
kể cho chúng ta nghe về chuyện em gái của ngài
từ bỏ ngài. Bà là goá phụ, có tám con, và kể
từ khi chồng chết bà ấy trông coi việc
bếp nước cho ngài. V́ sự bệnh hoạn
của đứa con gái đă lập gia đ́nh mà bà
phải từ giă vị linh mục, và ngài thật
bực ḿnh. Cha có nhớ không? Cha nói với ngài là hăy
chuẩn bị cho một hành tŕnh thật xa."
Cha Piô gật
đầu và nh́n xa xôi. "Phải."
"Con mới
nghe rađiô nói ngài bị tai biến mạch máu năo khi
ở trạm xe lửa và đă từ trần."
Cha Piô lại
gật đầu và mắt vẫn nh́n xa xôi.
"Phải."
Một thầy
đứng gần đấy bước lại
gần. "Cha nh́n ǵ xa xôi vậy."
Cha Piô liếc
mắt nh́n thầy. "Cha đang ở đây mà."
Thầy kia lên
tiếng, "Tôi vừa nói cho ngài biết về vị
linh mục mới ở đây hôm qua th́ nay đă
chết."
Thầy
đặt tay lên vai Cha Piô một cách thân mật.
"Thưa Cha, cũng có tin vui đây. Chúng con vừa
nhận được thư của ông bà Rocco Falatico
ở California. Hai năm trước đây con của
họ phải giải phẫu năo bộ ở Trung Tâm Y
Khoa Los Angeles, và các bác sĩ nói họ chỉ cắt
đi phần nhỏ của cái bướu v́ nó chạm
đến năo, nếu cắt đi hết th́ con bà
ấy sẽ sống như thực vật. Các bác sĩ
nói phần c̣n lại của cái bướu sẽ
lớn dần và trong một vài tháng nó sẽ nguy
hiểm cho đứa bé. Và con nhớ là họ đă
đến gặp cha."
Cha Piô mỉm
cười. "Phải, thằng bé thật mảnh
khảnh."
Cha Piô nhớ là
ngài đă đặt tay lên đầu đứa bé, và
nói: "Tôi cầu nguyện cho đứa bé không chỉ
với bàn tay mà c̣n cả thân ḿnh của tôi."
Vào lúc đó
họ chỉ có hai đứa con và quyết định
không sinh thêm nữa. Nhưng, trước khi rời San
Giovanni Rotondo họ đă hỏi ư kiến Cha Piô là có nên
sinh thêm nữa hay không.
Ngài trả
lời ngay lập tức, "Ông bà phải sinh thêm con.
Việc chữa trị bé Rocco là tùy thuộc vào
điều ấy."
Thầy ḍng lôi
trong túi ra một bức thư và nói, "Thưa cha
đây là tin vui. Họ đă có đứa thứ ba và bé
Rocco đang sống mạnh khoẻ. Nó có thể đi
lên đi xuống cầu thang và có thể chạy
được nữa. Sau khi giải phẫu, nó không
thể đi nổi. Bây giờ nó bắt đầu
đi học. Hai ông bà tin rằng lời cầu
nguyện của cha đă đem đến sự
chữa lành cho nó."
Cha Piô đáp
lời, "Chúa chữa nó. Tôi chỉ phục vụ
Thiên Chúa."
|